Thiên thần, ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố
Phan_21
– Rồi mình cô đã chạy đến đây?
– Ừ. Sau đó, mình tôi và con ngựa cứ chạy tiếp về phía nam. Lúc đó giặc đã hoàn toàn chiếm được nước ta, chúng treo lệnh truy nã tôi khắp nơi, và khi chạy đến đây, tôi đã chết.
– Cô thật đáng thương quá! Hic! Không ngờ cô đã chết lúc còn trẻ như vậy! – nó ứa nước mắt. Hắn nhẹ nhàng gạt dòng lệ trên má nó. Công chúa thấy hắn dịu dàng với nó, trong ánh mắt không giấu nổi sự đau xót, ngay lập tức che đi. Nhưng không qua mắt được bốn người còn lại.
– Cô biết không, cái rương này chứa rất nhiều kỉ vật quan trọng đối với tôi. Vậy mà chúng vừa giết tôi xong đã vứt nó đi, làm tôi không thể siêu thoát được khi không có nó. Tôi cứ chờ ba cô mãi.
CHAP 93 (2)
– Tại sao lại là chúng tôi? – Julia hỏi mặt lạnh tanh, nhưng trong lòng vô cùng thương cảm cô công chúa tội nghiệp.
– Tôi xin lỗi. Tôi đã mượn xác của ba cô mà không xin phép, nhưng thực sự tôi chỉ làm vậy được với ba cô thôi. Tôi đã thử với rất nhiều người trước đây, nhưng không được… cho đến các cô, mà bản thân tôi cũng không tự mình đem nó lên được. Một lần nữa, tôi thật lòng xin lỗi.
– Không sao đâu. – Zoey cười toe toét, đem cái rương đến đưa cho nàng công chúa.
Trong rương là một bức vẽ bằng mực tàu hình hai người, một đàn ông, một đàn bà trung niên. Người đàn ông tỏa ra một luồng khí cao đẹp, đầy uy lực và tài ba. Người phụ nữ hiền hậu, đoan trang, kiều diễm có đôi nét giống cô công chúa.
– Đây là phụ vương và mẫu hậu của tôi.
– Đẹp quá! Người này giống chị ghê! – Kevin bé cười, thằng nhóc ngồi cạnh công chúa từ khi nào.
– Cảm ơn em. – cô cười rồi lấy tiếp ra một cây lược gỗ, được khắc nhiều họa tiết trông đẹp và thanh khiết – Đây là chiếc lược của huynh cả tặng ta.
Và còn nhiều thứ nữa, đa số là những vật giản dị rẻ tiền, nhưng dường như rất quý giá đối với công chúa.
– Đây là chút ngân lượng tôi chưa dùng, tặng các bạn.
– Thôi không cần đâu! Cô cứ giữ đi!
– Các cô đừng chê, ở thời các cô thì đây là vàng đấy. Lấy đi!
– Thôi cô giữ đi mà!
– Vậy… xin lỗi và cám ơn.
Cuối cùng, công chúa kiễng chân lên, hôn vào má hắn, rồi cười :
– Anh có tin vào kiếp sau không chàng lính bảo vệ tôi? Lúc trước khi anh chết, tôi chưa kịp nói tôi yêu anh… – trên má công chúa trải dài những giọt nước mắt – Anh trông thật giống với anh ấy. Giờ đây, anh vẫn thuộc về người con gái xinh đẹp khác… Các bạn hạnh phúc nhé! – công chúa cười trong nước mắt rồi biến mất.
Cả sáu đi thay đồ đi bơi mà cứ nghĩ về cô công chúa và số phận tội nghiệp của cô nàng. Nhưng thôi, cứ chơi thoải mái đi vậy.
Tụi nó lại diện những bộ đồ tắm khiến tụi hắn phải khổ sở trông coi. Cả sáu người với vẻ đẹp rực rỡ, cùng Kevin bé với độ dễ thương lên tới mức bá đạo đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn trên bãi biển. Cứ nhìn chằm chằm như cả bọn là vật thể lạ…!
Tụi nó và Kevin bé vô tư té nước vào nhau, mà Zoey ‘lỡ tay té nước nhầm’ vào mặt Josh, làm tụi hắn vô cuộc luôn.
Quậy đã, tụi hắn kéo tụi nó và Kevin bé lên bờ ngồi cho mát, sau đó rủ cả bọn đi mua kem, Julia làm biếng ngồi lại dưới dù kiên quyết không đi, mà Jackson ở lại cũng không cho. Thế là chỉ còn mình cô ngồi lại đếm sóng biển chờ tụi kia về.
Có hai thằng cỡ tuổi tụi nó kéo lại rủ rê Julia :
– Em ơi. Sao ngồi có một mình buồn thế? Đi chơi với tụi anh nè.
– Em đến đây một mình à? Đi với tụi anh nè.
– Biến. – cô đáp gọn.
– Chà. Người đẹp như em mà đi biển có một mình thì buồn lắm đấy!
– Tôi đến đây với chồng và con trai.
– Ui! Đi với tụi anh nè! Em sợ gì,mà phải dựng chuyện để từ chối vậy? Tụi anh đâu ăn thịt em đâu mà? – hai thằng này bắt đầu dùng vũ lực, kéo tay cô dậy.
– Có buông ra không?! – Julia trừng mắt, cô giận thật rồi nhé! Cũng phải có chừng mực chứ? Mặt gì mà dày hơn cả mặt đường thế kia?
CHAP 93 (3)
“Bộp!” – một tiếng động vui tai vang lên. Một trong hai tên đó nhìn xuống chân mình. Thì ra là một thằng nhóc bé tí con đấm một cái vào chân, nhưng lại chả có xí cảm giác đau nào.
– Con trai. – Julia thấy thằng bé, mỉm cười gọi.
– Mấy người tránh ra! – Kevin bé chạy đến, gỡ tay hai thằng đó ra khỏi tay cô, giọng sực mùi ra lệnh.
– Thằng nào thế này? Chồng em đây sao? Hahaha! – hai tên này cười lớn. Những người xung quanh chứng kiến nãy giờ mà không dám làm gì, càng tỏ vẻ khó chịu.
– Con trai ngoan, ba đâu rồi? – Julia lơ, vuốt tóc thằng bé dịu dàng hỏi.
– Dạ, ngoài kia. Sắp về tới rồi ạ! Sẽ không sao đâu! Kevin sẽ bảo vệ mẹ!
– Đáng yêu quá! – Julia cười. Không hổ danh là Kevin bé thần thánh với mức độ dễ thương có thể chiếm được trái tim của bao nhiêu cô nàng đa dạng về lứa tuổi.
– Không sao! Có thằng bé đi cùng cũng được mà. Đi thôi. – một thằng mất kiên nhẫn siết chặt tay, kéo cô đứng dậy.
“Bốp!” – một tiếng động vui tai khác vang lên. Thì ra là Jackson đã tặng thằng này một cú đá.
– Em quen mấy tên này hả?
– Chồng yêu về rồi hả? – Julia nói ra cái câu tràn đầy tình cảm này với vẻ mặt không cảm xúc… Nhưng chỉ có vậy cũng đủ làm tim anh đánh mất một nhịp.
Hai tên kia tặc lưỡi rồi chạy. Julia cười với Kevin bé :
– Cảm ơn em nhé!
– Dạ… hong có gì! Em đã nói sẽ bảo vệ mọi người mà!
– Ya!!! Dễ thương quá!!! – nam, nữ, giới thứ ba trộn lẫn đang có mặt trên biển lúc bấy giờ hét lên rồi phóng tới chỗ thằng bé. Jackson và Julia phải nhanh lẹ túm cổ lôi thằng bé đi, nếu không bị đè cho bẹp dí mất thôi!!
Cứ cái đà mà đi đâu cũng có thể làm mọi người hét lên điên cuồng vì độ dễ thương thì không sớm cũng muộn, thằng bé sẽ có riêng một FC, một trang trên facebook “Hội cuồng Kevin bé!”,… vân vân và mây mây.
Sau khi ăn kem, cả đám lại kéo nhau đi tắm biển, đến xế chiều thì về. Mấy nàng vô tư ngủ ngon lành trên vai mấy chàng. Còn mấy chàng cứ tủm tỉm cười, nhất là Kevin bé vì thằng bé đã có những ngày tuyệt vời.
CHAP 94
Sáng hôm sau, lớp tụi nó tụ tập trong lớp, đóng kín cửa mà quẩy tiếp. Cãi nhau có, đánh nhau có, đạp nhau có, mắng nhau có, đạp ngã bàn ghế cũng có đủ. Lớp nó điên cuồng, ồn ào đến nỗi, giáo viên phải kéo xuống xem dù bình thường chả mấy quan tâm đến những chuyện này.
Cánh cửa vừa hé ra, cả lớp ngay lập tức ổn định chỗ ngồi như thể nãy giờ không làm gì hết. Giáo viên nhăn nhó lò mặt vào, thấy lớp nó ngoan thì quay đi tiếp tục công việc. Còn cả lớp sau khi giáo viên ra ngoài lại tiếp tục phá. Dự định là bàn ghế sẽ gãy và tường có thể sập bất cứ khi nào.
…
Chiều hôm đó là đám cưới của Jessie và Nathan.
Tụi nó, tụi hắn và cả Kevin bé ai cũng cười tươi, ăn mặc thật đẹp và sang trọng.
Đúng là buổi tiệc của giới kinh doanh, dường như đây vừa là đám cưới vừa nơi bàn bạc công việc thì phải. Hầu như khách mời đều là những vị có tiếng. Có cả pama của nó, Julia, Jackson, hắn, nhưng dường như họ không biết sự có mặt của tụi nó, trừ pama nó. Nhưng hai người cũng không nói chuyện hay đại loại vậy, bận bịu với khách hàng, đôi lúc nháy mắt với nó và hắn một cái rồi thôi.
Và phần chính của buổi tiệc cũng tới. Nathan nghiêm nghị đứng trên sân khấu với bộ vest trắng. Đèn tắt, rồi chỉ còn hai ánh đèn rọi về phía chú rể và cánh cửa nơi cô dâu chuẩn bị xuất hiện. Jessie bước ra, tiến về phía Nathan với vẻ mặt hạnh phúc, sau lưng là hai cô dâu phụ. Hôm nay Jessie vô cùng xinh đẹp trong chiếc đầm lung linh đầy viên ngọc lấp lánh. Cô dâu tiến gần chú rễ rồi ông nào đó đứng sau Nathan đọc vài câu :
– Hai con… Rồi, chú rể có thể hôn cô dâu.
Nathan ôm Jessie vào lòng, cúi xuống, đặt lên môi người phụ nữ mình yêu thương một nụ hôn. Nó ngay lập tức che mắt Kevin bé. Tất cả mọi người cùng vỗ tay. Sau một vài lễ nghi, buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Nathan và Jessie tiến lại gần chỗ tụi nó đang đứng, Nathan tròn mắt nhìn Kevin bé đang nắm tay nó lạ lẫm nhìn xung quanh thì giật mình :
– Thì ra hai đứa còn nhanh hơn anh chị! Thằng nhóc dễ thương ghê.
– Haha. Chúc hai người hạnh phúc nhé! – nó cười trừ đáp.
– Cám ơn em. – Jessie cười dịu dàng rồi quay sang hỏi – Mấy đứa chán không? Tiệc này toàn mấy ông già già không thôi nhỉ?
– Đâu có gì đâu chị. – Zoey thân thiện cười đáp.
Đứng nói chuyện với nhau vài câu, Nathan và Jessie cũng đi mất. Cả đám đứng ăn, uống rượu và nói chuyện. Một ông trung niên tiến lại nói với hắn :
– Kevin? Cháu cũng ở đây à? Ba cháu có biết không?
– Chào chú Thomas. Ổng hả? Có bao giờ quan tâm mà biết tôi đang ở đâu. – hắn nói làm cả bọn sốc. Hắn lạnh lùng ừ thì đúng, nhưng khi nhắc đến người ba của hắn, dường như giọng hắn có hơi đanh lại.
– Đừng nói vậy chứ! Ba con đi làm bận bịu, mới đáp xuống sân bay sáng nay.
– Chú im đi. – hắn gắt.
– Anh… đừng như thế. – nó huých tay hắn.
– Bạn gái cháu đấy à? Cũng xinh đấy nhỉ. Là cô thứ mấy?
– Tôi đã bảo ông im đi.
– Đùa giỡn đủ rồi. Dù gì cháu cũng nên chia tay sớm đi, hôn thê của cháu sắp về nước rồi đấy.
Hắn giằn ly rượu xuống bàn, trừng mắt nhìn cái người mình gọi là cậu kia.
Cả bọn quay sang nó. Còn nó vẫn còn đứng hình vì quá bất ngờ. Hắn có hôn thê? Sao nó không biết gì hết? Hoang mang! Hai từ chỉ chính xác tâm trạng nó lúc này. Nó nhìn sang hắn, chờ đợi đáp án. Thế mà hắn chỉ nhìn nó. Niềm tin của nó dành cho hắn vốn dĩ là tuyệt đối, sao hắn nỡ đạp đổ một cách tỉnh bơ như vậy? Nhưng mà… nó tin hắn thêm một lần nữa, nó sẽ ở bên hắn, chờ hắn giải thích, nhưng nó sẽ cố gắng để trái tim không rung động thêm nữa. Càng lún sâu, càng đau khổ mà thôi. Thế nên, bây giờ, nó sẽ :
CHAP 94 (2)
– Ăn đi. Thức ăn nhiều quá kìa. Mấy người nhìn gì thấy ghê vậy? – nó xem như chưa nghe điều gì.
– À, ờ, ăn. – Julia và Zoey lặp lại như một cái máy bởi hai nàng không hiểu được suy nghĩ của nó lúc này, mà không hiểu thì tốt nhất cứ im lặng thì tốt hơn.
Tự dưng tâm trạng ai cũng trở nên nặng nề, trừ Kevin bé, thằng nhóc nói với nó :
– Mẹ này! Lát về nhà con muốn tắm chung nha!
– Ừ. – nó gật trong vô thức. Hắn nhìn nó hơi cau mày.
Buổi tiệc rồi cũng kết thúc. Nó vẫn cười nói như mọi ngày, làm cả bọn còn thêm lo. Rồi đến nhà thì ai về phòng người nấy, tắm rồi đi ngủ luôn vì quá mệt với cả ban nãy có uống rượu.
Hắn cũng tắm xong, vác xác sang phòng nó. Trong phòng không có ai, lại nghe tiếng cười trong phòng tắm, hắn nghĩ nó và Kevin bé đang ở trong đó. Hắn leo lên giường nằm, gác tay lên trán, nhắm mắt lại rồi thở dài. Đột nhiên, Kevin bé hoảng hốt hỏi :
– Mẹ ơi! Có chuyện gì thế?
Hắn tưởng nó có chuyện gì vội chạy vào phòng tắm. Nó đang đứng đó, quanh người quấn có cái khăn tắm, Kevin bé ngồi trong bồn tắm nhìn nó với vẻ mặt lo lắng. Và điều quan trọng là nó đang khóc. Hắn nhanh chóng choàng lên người nó cái khăn lớn hơn, hắn đỏ mặt nói :
– Em mau mặc đồ vào rồi ra ngoài nói chuyện với anh.
Nó cứ nghĩ khóc trong khi tắm, nước mắt sẽ lẫn vào nước thì không bị phát hiện, nhưng tại sao, bé Kevin lại tinh mắt như thế.
Nó làm theo lời hắn nói. Ra ngoái đã thấy hắn ngồi trên giường nhìn nó. Hắn lên tiếng :
– Lại đây.
– Không.
– Có lại không? – hắn lạnh lùng. Nó chậm chạp làm theo lời hắn. Hắn hài lòng tiếp tục vỗ vỗ tay vào chỗ kế hắn trên giường, ra lệnh – Ngồi xuống đây.
– Đứng vậy cũng được.
– Hôm nay em bướng nhỉ? Có ngồi không?
– Kh… không muốn.
Hắn thở hắt ra, nhanh gọn kéo nó ngồi hẳn vào lòng mình chứ chẳng phải chỗ cạnh bên nữa. Nó ngại ngùng, mặt nóng hổi, nhưng vẫn ngồi im. Nó sợ hắn lên cơn cắn nó, hắn hôm nay thật đáng sợ. Giọng hắn đều đều trên đầu nó :
– Không muốn nghe anh giải thích à?
Nó chỉ gật đầu khẽ. Hắn kiên quyết làm khó làm dễ với nó :
– Gật là không muốn hả?
– Muốn. – nó lí nhí nói.
– Được. Nhưng anh muốn hỏi em trước, tại sao lại khóc thế? – hắn nhếch môi, lại vẫn muốn trêu nó.
– Đâu… Đâu có đâu! Cái đó là… em bị… xà phòng vào mắt thôi. – nó lắp bắp.
– Hừm. Em ghen đúng chứ? – giọng hắn mang tính chất đe dọa người nghe.
– Không dám. Em đâu có là gì mà ghen. – nó càng ngày càng gan dạ a.
– Vậy là dỗi rồi! Yêu quá đi! – hắn cười toe toét ôm nó cứng ngắc.
– A! Anh làm gì vậy?!! Buông ra! Kevin bé thấy bây giờ! A!!
– Không buông! Anh chờ có biểu hiện này thôi đấy! Đáng yêu quá! Lúc đó anh không giải thích cũng vì muốn thấy khuôn mặt khó chịu của em khi ghen thôi, ai ngờ em lại làm anh khó chịu vì dám bơ nó đi cơ! – giọng hắn vô cùng vui vẻ. (= =”)
CHAP 94 (3)
– Anh! Có kể cho em nghe không vậy?
– Con nghe nữa được không? Kevin bé lò mặt ra. Nó đứng dậy ngay và luôn. Nó luôn quan tâm đến việc giáo dục con trai mình trở thành một cậu bé đẹp trai nhưng không đào hoa, trong sáng, thánh thiện, giỏi giang, nên ngay từ bây giờ phải ngăn chặn những hành vi không phù hợp độ tuổi lọt vào mắt thằng bé. Vậy mà hắn suốt ngày cứ…
– Được thôi. Lại đây ngồi vào lòng ba nào. Để ba kể cho con nghe nhé! – hắn nói, tinh nghịch nhìn nó, ánh mắt đầy tia cười. Nó chỉ biết đỏ mặt, cũng leo lên giường nghe kể chuyện.
CHAP 100
Chạm cột mốc 100 chap rồi, t/g cám ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ. Gửi ngàn nụ hôn gió tới mấy bạn của tui! Chúc đọc truyện vui vẻ. ~^^~
Năm đứa tụi nó vui vẻ tung tăng ra về. Zoey lôi điện thoại ra nhắn tin cho Ken “Cưng đưa Kate về nhà nhé! Tụi này về trước nghe! Cưng dám làm gì cô ấy, chị sẽ cắt đấy! Bye em!” (t/g hỏi nhỏ cái này xíu Zoey ơi, cắt là cắt cái gì vậy?)
Tới nhà nó thì phòng ai nấy về. Zoey vừa đóng cửa phòng, cả người tựa vào cánh cửa mà từ từ ngồi bệt xuống sàn. Ban sáng thì không sao… còn bây giờ, khi về phòng, không nghe tiếng léo nhéo của ai đó bên tai, đột nhiên nhỏ thấy nhớ quá! Đôi mắt cay xè mờ dần rồi nước mắt rơi. Nghe Jackson nói là Josh phải về quê chuyện gia đình, nhỏ trách bản thân vô tâm quá! Là bạn gái của Josh mà đến chuyện Josh là con ai, nhà ở đâu nhỏ cũng không biết. Buồn rầu, nhỏ chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, tắm rửa, định leo lên giường ngủ thì điện thoại reo :
– Hey! Ngủ chưa cưng? – giọng bên kia đầu dây quen thuộc vô cùng, khiến bao nhiêu nỗi nhớ của Zoey bị sút cái veo bay đi mất. Nhưng nước mắt cứ chảy, bùng nổ, như cảm xúc của Zoey. Cô nàng đột nhiên trở thành đứa con nít muốn được papa quan tâm.
– Câm đi! Anh đã ở đâu từ sáng tới giờ?
– Làm em lo lắng hả? – giọng Josh có hơi cười.
– Ai thèm lo cho anh! Hức.
– Ấy!! Đừng khóc nhé! Anh về nhà vì có chút chuyện bận thôi! Sáng mai chắc chắn em sẽ thấy anh ở nhà Hana, nhé!
– Ừ. Nhớ nhé!
– Ok luôn! Giờ ngoan ngoãn ngủ ngon nha. Sáng mai vừa mở mắt ra sẽ thấy anh ngay!
– Vậy ngủ ngon. Mà… khoan…
– Hử? Chuyện gì?
– Không có gì, ngủ đi.
– Nói đi, chuyện gì?
– Anh… hát cho em nghe nhé!
– Hở! Hả? Hô… hô… Hahahahaha!!! – và Josh nhà ta cười như đười ươi hết 1 phút.
Zoey lạnh lùng tắt máy, hận mình đã phát ngôn gây sốc như vậy! Lúc này, nhỏ muốn tìm lỗ mà chui quá! Sáng mai gặp lại… ăn nói sao với nhóc đây?!! Zoey gào thét trong tuyệt vọng và câm lặng. Josh hơi sốc vì cô nàng man rợ, bạo lực chuyên đi hành hung người khác như Zoey cũng có những suy nghĩ lãng mạn như vậy, thế là nhóc gọi lại cho Zoey chơi luôn nguyên live show, trong khi nhỏ mở loa ngoài rồi nằm dài, nhắm mắt ngủ. Zoey mỉm cười. “Tuyệt vời! Giọng hát của Josh có khả năng ru ngủ cao quá, hệt giọng bà ngoại mình!”. Giọng Josh = giọng bà ngoại = máy ru ngủ. ==”. (Zoey à! Chị thật là bá đạo! T/g bái chị làm sư! – Đa tạ t/g! Hố hố!)
Quay lại nơi quán bar.
– Ha… hả? – Ken tròn mắt nhìn Kate.
– A…
Kate bối rối ngước nhìn Ken, trong khi cậu đang cuối xuống nhìn Kate, thế là nụ hôn thứ hai của Kate cũng bị Ken lấy đi mất.
Kate nhanh chóng đẩy Ken ra nhưng cậu lại kéo Kate lại và hôn cô nàng phát nữa _ một nụ hôn mãnh liệt. Bị Kate đẩy cho một cái lọt ghế, Ken tức giận đứng phắt dậy nhìn Kate thét lên :
– Cô làm cái quái gì vậy? Chẳng phải cô thích tôi sao? Tôi hôn cô là cô lời chứ gì nữa?!
– Cậu thật quá đáng!
– Gì đây? Lại định bảo tôi bồi thường à? Cô cũng như mấy đứa con gái khác thôi, cũng thích tôi vì vẻ ngoài cả, có ngây thơ ngoan hiền gì đâu mà ra vẻ. Giả tạo đến thế là cùng. Lần này muốn gì? Tiền hả? Hay thật sự muốn tôi trả bằng cơ thể?
– Đừng có đánh đồng tôi với mấy nhỏ đó! Làm sao cậu biết tôi thích cậu chỉ vì vẻ bề ngoài hả?
CHAP 100 (2)
– He! Cô thích tôi ngay từ lần đầu gặp cơ mà. Chưa tiếp xúc, chưa biết tính cách của tôi thế nào, mà cô thích tôi thì chắc chắn là do vẻ ngoài rồi! Ngụy biện vô ích.
– Ai nói lần đầu? Tôi có biết cậu đấy!
– Nói xuông! – mặc dù nói vậy, nhưng cơn giận của Ken cũng ít nhiều vơi đi trước khuôn mặt tức giận đến đỏ lên, trông như sắp khóc của Kate.
– Ken Gum. 10A1. Trường New Star. Chơi bóng rổ, bóng chuyền, bóng đá, cầu lông, tennis… Rất nổi tiếng với phụ nữ, tốt bụng, thích mèo!
– Oái! Tôi không có thích mèo? – Ken bối rối hét lên.
– Ồ… Điểm yếu. Tôi dùng nó để uy hiếp cậu được đấy!
– Đã nói không có! Nhưng… cô thật sự biết tôi ư?
– Tôi và cậu học chung trường.
– Nhưng… sao tôi lại tốt bụng và thích mèo được?
– Lần đầu tiên tôi gặp cậu… là ở sân sau trường. Khi đó, cậu đang trèo lên cây, hành động đó làm tôi chú ý đến cậu. Tôi phát hiện cậu đem trả con chim non về tổ. Lúc cậu trèo xuống, đầu tóc bù xù, rối rắm, còn vướng cả lá cây, quần áo thì xộc xệch, nhưng trông rất đáng yêu. Từ đó, tôi đã để ý cậu.
“Thịch”. Suy nghĩ của Ken: “Thịch? Tim mình mới đập mạnh vì cô ta sao? Ngu ngốc! Chắc do mình tưởng tượng thôi! Nhưng nụ cười hạnh phúc của cô ấy khi nói về mình khiến tim mình thực sự dao động! OMG! Đáng sợ quá! Cô ta là phù thủy ư?!!”
– Hôm đó, tôi phát hiện có một con mèo bị người ta bỏ rơi ngoài sân sau trường mình. Trông nó rất tội, nhưng tiếc là tôi không làm được gì! Chiều hôm đó trời mưa, tôi quay lại trường vì nhớ tới con mèo đã thấy cậu lấy áo của mình che cho nó, mỉm cười với nó. Lúc đó, chắc tôi đã bị thần cupid bắn cho một phát rồi… Rồi những ngày sau đó, tôi thấy cậu thường lẻn đem thức ăn cho mèo ra sân sau chơi với con mèo đó, rồi dần dần đám mèo đông hơn. Nhìn cậu có vẻ rất vui khi ngồi giữa bầy mèo.
– Còn cô trông có vẻ rất vui khi kể chuyện về tôi nhỉ? – Ken nói, ánh mắt nhìn Kate lấp láy tia cười.
Mặt Kate nóng ran, ngồi ngây người nhìn Ken chứ không dám nói tiếng nào nữa. Ken đưa li rượu cho Kate :
– Uống đi rồi tôi đưa về. Lệnh từ bà chị Zoey… và tôi cũng không yên tâm khi thấy cô về một mình.
– Ừ.
Đợi Kate uống xong, Ken cởi áo khoác ngoài choàng lên người Kate rồi kéo cô nàng ra ngoài, hộ tống về tận nhà. Trước cổng nhà Kate, khi cô nàng cảm ơn xong định quay bước vào nhà đã bị Ken kéo lại, nhẹ nhàng hôn lên tóc Kate, mỉm cười nói :
– Cô làm tôi chú ý đến. Có thể sẽ thành thích đấy! Ngủ ngon. Về đây!
Ken nói xong phóng đi để lại Kate ngây ngất con gà tây. (số phận Ken nhà ta đã được t/g định đoạt từ đầu là sẽ yêu người lớn tuổi hơn mà! Hế hế!)
Nhảy ngược về lại nhà nó, hắn và Kevin bé đang chơi trò chơi, mà kiểu gì thì kiểu, người thiệt cũng là nó. Nó trốn chạy đủ kiểu, thế là bị hắn nhìn với con mắt ý nói là “hô hô, em rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt chứ gì, được, anh cho em toại nguyện.” Thế là tình hình bây giờ rất chi là tình hình!
Trên chiếc giường rộng lớn của nó, nó bị hắn lấy chăn cuốn lại như cuộn sushi! Làm nó không nhúc nhích được luôn! Bên cạnh là hắn và Kevin bé mặt gian tà cực kì hằm hằm nhìn nhau :
CHAP 100 (3)
– 1, 2, 3. Oẳn tù xì ra cái gì ra cái này!!
Hắn thua, Kevin bé thắng. Là vầy! Hai người này rủ nhau chơi oẳn tù xì, người thắng được hôn nó một cái.
Thế là Kevin bé thơm lên má nó một cái, tinh nghịch hỏi :
– Mama nè! Mama thích con hôn hơn, hay là papa hôn hơn?
– Tất nhiên là Kevin bé rồi! – nó ứ cần suy nghĩ, đáp luôn. Nó lườm hắn. Người nghĩ ra chuyện lấy nó làm phần thưởng là cái tên Kevin lớn này chứ ai! Hừ! Chờ đấy!
– Haha! Vậy con nhất định bảo vệ mama! Không để papa thắng lần nào luôn.
Và đúng thật, không biết vì hắn xúi quẩy, hay Kevin bé may mắn mà thằng bé thắng liên tiếp 9 lần rồi! Lần thứ 10 này, hắn nhất định báo thù.
– Oẳn tù xì!
Hắn thắng, Kevin bé thua. Thấy hắn hớn hở chạy về phía nó, Kevin bé ngảy ra can :
– Không cho papa hôn mama! Con hy sinh nè! Papa hôn con đi!
– Hahaha! Vậy con đừng trách nha! – hắn cười nói rồi rượt theo Kevin bé chạy lòng vòng trong phòng – À! Kevin bé nè! Papa có kế hoạch hay lắm, muốn nghe không?
– Gì papa?
– Lát nữa, con với papa cùng ra cây búa. Vậy là huề, cả hai có thể cùng hôn mama rồi! – hắn nói.
– Oa! Papa tuyệt quá!
– Ok! Chơi tiếp thôi! Oẳn tù xì.
Hắn và Kevin bé như kế hoạch đã định trước, huề rồi! Cả hai nhảy vào nó. Nó điên máu hét lên :
– Trời đất! Trễ rồi! Đi ngủ mau!!
– Dét sơ! – hắn và Kevin bé đồng thanh, tay đưa lên trán kiểu quân đội rồi tắt đèn đi ngủ.
Đợi Kevin bé ngủ say, hắn đẩy thằng nhóc qua chỗ mình, rồi nhảy qua nằm lên người nó. Hắn cười gian :
– Em dám la lên không? Kevin bé giật mình tỉnh giấc là không hay đâu!
– Anh là đồ lợi dụng!
– Lợi dụng gì! Nhìn nó hôn em 9 cái mà tức ghê! Giờ anh hôn em cho đỡ tức!
– U… a!! Buông ra.
– Haha! Không thoát được đâu cưng!
(mấy bạn cứ tự tưởng tượng những chuyện tiếp theo hen!)
CHAP 101
Sáng hôm sau, mặt trời lên sớm, nắng rọi vào phòng Zoey, ánh sáng phủ lên hai người đang nằm trên giường. Ế! Xì tốp! Hai người? Ừ! Hai người!
Zoey từ từ mở mắt, cảm thấy mình bị cái gì đó ấm áp ôm cứng ngắc… cái gì đó như… Josh.
– Josh? Josh!!!!!! Anh làm cái gì trên giường em??
– Phí nghe live show. – Josh dụi dụi mắt lồm cồm ngồi dậy, tóc tai bù xù, quần áo bèo nhèo, như con nít – Với lại anh phải giữ lời hứa chứ! Đã nói sáng dậy, khi em vừa mở mắt đã thấy anh mà!
– Cái…? Em tưởng anh nói vậy thôi?! Biến ngay!
– Hở? Hôm qua nhớ anh phát khóc mà? Sao bây giờ lại xua đuổi thế kia? – Josh nhảy xuống giường làm vẻ mặt nghiêm trọng – Đêm hôm qua vừa về tới nhà, anh đã phóng ngay qua phòng em đấy! Làm người ta đau lòng quá đi! Anh về phòng đây!
Zoey nhìn Josh ôm theo cái gối lết về phòng mà tức cười. Tên này có phải con nít không đây? Thiếu cái gối ôm quen thuộc thì không ngủ được! = =”. (Tương lai không xa Zoey sẽ thành cái gối ấy!)
Hôm nay, pama nó lại đi chơi nên Kevin bé được đến trường cùng cả sáu. Vừa đỗ xe, bước ra khỏi nhà xe, như mọi ngày, tiếng xào xáo về cả sáu à không, cả bảy lại nổi lên.
Tụi nó thản nhiên như không, xem trường học là chốn không người. Hắn cõng Kevin bé trên vai, mặt mày hớn hở vì tối qua. Vừa vào lớp, tin dữ đã ập đến. Ave và Phillip chạy ra, mặt mày nghiêm trọng vô cùng, cả hai đồng thanh :
– Chuyện em / cậu đính ước với Kate là thế nào hả? Còn Hana thì sao?
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian